(CATP) Xã Đăk Kôi (tỉnh Quảng Ngãi) hiện có 10 cầu treo, trung bình mỗi cầu chỉ rộng chỉ 1,2m, đủ cho xe máy và xe đạp qua lại. Các cây cầu này nối từ Tỉnh lộ 677 vào khu dân cư, đóng vai trò huyết mạch cho việc đi lại, sản xuất và giao thương của người dân. Tuy nhiên, do quá nhỏ hẹp và xuống cấp nghiêm trọng, hệ thống cầu treo đang trở thành điểm nghẽn kìm hãm sự phát triển kinh tế - xã hội của địa phương.
Tại thôn Kon Vi Vàng, cây cầu treo bắc qua sông Đăk A Kôi được người dân tự xây dựng nhiều năm trước. Cầu dài hơn 50m, được kết bằng những thanh ván gỗ, hai đầu neo giữ bằng dây cáp gắn vào cây gỗ lớn, thành cầu làm bằng dây thép vừa để vịn vừa cố định. Qua thời gian dài sử dụng, cây cầu hiện đã xuống cấp nặng nề: dây cáp hoen gỉ, nhiều tấm ván mục nát, bong tróc, trụ cầu xiêu vẹo.
Dù cây cầu đã xuống cấp nghiêm trọng, mỗi ngày người dân thôn Kon Vi Vàng vẫn phải đánh cược sự an toàn của mình để sang sông. Từ tờ mờ sáng, bà con gùi gạo, mang dao, cuốc, đồ nghề qua cầu để lên rẫy. Mỗi bước chân đặt lên, những tấm ván gỗ cũ mục phát ra tiếng kẽo kẹt, chiếc cầu lại rung lắc mạnh. Bên dưới, dòng sông Đăk A Kôi cuồn cuộn chảy, nước đục ngầu sau những cơn mưa lớn, khiến bất kỳ ai đi qua cũng thót tim. Có hôm trời mưa, gió thổi mạnh, cầu lắc dữ dội, người đi phải bám chặt vào dây thép làm tay vịn, vừa đi vừa cầu nguyện.

Người dân chỉ dám đi bộ trên cầu treo dân sinh Kon Vi Vàng
Không chỉ người lớn, học sinh trong thôn hàng ngày cũng phải vượt qua cây cầu này để đến trường. Nhìn những em nhỏ cắp sách, chân run rẩy bước từng bước trên những tấm ván đã xô lệch, nhiều phụ huynh đứng bên này sông mà không khỏi lo lắng. chị Y Thị (thôn Kon Vi Vàng) chia sẻ: "Chúng tôi hầu như chỉ đi bộ qua cầu, chứ ít ai dám chở nông sản hay đồ nặng bằng xe máy vì sợ sập bất cứ lúc nào. Có những năm, cầu bị lũ cuốn, rồi bà con lại góp sức dựng lại bằng vài tấm gỗ, đoạn dây thép. Lần gần nhất, vào tháng 8/2024, cả làng đã cùng nhau sửa cầu, nhưng cũng chỉ gia cố tạm bợ, không thể yên tâm lâu dài.
Không chỉ Kon Vi Vàng, cả xã Đăk Kôi hiện có khoảng 10 cây cầu treo khác cũng chung tình trạng: hẹp, yếu, chỉ đủ cho xe máy đi qua. Các loại xe cơ giới, xe tải vận chuyển nông sản không thể lưu thông. Điều này khiến chi phí sản xuất, vận chuyển tăng cao, hạn chế khả năng kết nối giao thương. Điển hình, cầu treo thôn 5 là lối đi duy nhất của hơn 217 hộ dân ở thôn 5 và thôn 6. Mỗi lần qua cầu, bà con chỉ có thể đi từng xe máy một chiều, xe sau phải chờ nối đuôi. Nước sông bên dưới sâu và chảy xiết khiến người dân không dám lội qua, buộc phải sử dụng cầu treo.
Ông U Thành, Trưởng thôn 5, cho hay: "Không có cầu lớn, việc vận chuyển vật liệu xây dựng, làm nhà hay chở nông sản rất khó khăn. Mùa nắng, nước sông cạn, muốn vận chuyển hàng hoá, nông sản trong thôn chỉ có xe máy cày băng qua sông. Về mùa mưa, nước sông lên cao, chỉ còn lựa chọn vận chuyển nhỏ lẻ bằng xe máy. Người dân mong mỏi sớm có cây cầu kiên cố, rộng rãi để việc đi lại an toàn, kinh tế phát triển".

Xã Đăk Kôi có 10 cầu treo bắc qua sông Đăk A Kôi chỉ dành cho xe máy
Theo thống kê, phần lớn người dân xã Đăk Kôi sống dựa vào sản xuất nông nghiệp. Tuy nhiên, khó khăn trong khâu vận chuyển đã làm giảm sức cạnh tranh của sản phẩm, trong khi chi phí vận tải lại đội lên gấp nhiều lần. Đây là một trong những nguyên nhân khiến tỷ lệ hộ nghèo tại xã còn cao, mục tiêu phát triển bền vững bị ảnh hưởng.
Ngày 16/9, ông Nguyễn Văn Thủy - Bí thư Đảng ủy xã Đăk Kôi - cho biết chính quyền địa phương đã kiến nghị lên cấp trên về việc đầu tư nâng cấp, xây mới hệ thống cầu treo bắc qua sông. Theo ông, cầu treo quá nhỏ hẹp đã trực tiếp kìm hãm mục tiêu giảm nghèo và phát triển kinh tế - xã hội. "Hàng hóa bà con làm ra khó tiêu thụ, chi phí tăng cao, đời sống bị ảnh hưởng nặng nề. Do đó, việc đầu tư cầu kiên cố không chỉ là mong mỏi, mà còn là yêu cầu chính đáng để người dân thoát nghèo bền vững", ông Thủy nhấn mạnh.
Thực tế cho thấy, tại nhiều xã miền núi, cầu treo là giải pháp tạm thời trong bối cảnh ngân sách hạn chế. Song về lâu dài, nếu không có kế hoạch đầu tư bài bản, những cây cầu nhỏ hẹp, xuống cấp này vừa tiềm ẩn rủi ro tai nạn, vừa trở thành rào cản cho sự phát triển KT-XH của địa phương.