(CAO) Trưa 11-12-2018, nhà báo Hoàng Văn Thành – Tổng biên tập Báo Tài nguyên và Môi trường đã ra đi sau hơn 3 năm kiên trì, bản lĩnh chống chọi căn bệnh ung thư, để lại tiếc thương cho bạn bè, đồng nghiệp và biết bao mảnh đời anh từng cưu mang, giúp đỡ!
Hơn 10 năm trước, tôi bay từ Sài Gòn ra mang theo 400 triệu đồng từ Quỹ Xã hội từ thiện của Báo Công an TP.HCM để nhờ anh kết nối xây tặng một xã vùng sâu của huyện Điện Biên Đông một trường mẫu giáo.
Anh cùng nhiều cán bộ, phóng viên Báo Điện Biên Phủ đón tôi trong cái bắt tay chân tình. Tôi kinh ngạc trước một Tổng biên tập báo Đảng vùng Tây Bắc có diện mạo y hệt người Châu Âu với dáng cao, mắt sâu, râu rậm, da trắng và nghĩ thầm “không khéo ông này là con cháu của lính lê dương Pháp giác ngộ theo Việt Minh ở Điện Biên Phủ năm xưa!”. Nghĩ vậy thôi chứ không dám hỏi. Sau này thân nhau, tôi mới biết anh trăm phần trăm gốc Hải Phòng, nhưng sinh ra và lớn lên ở tỉnh Lai Châu cũ (gồm cả Điện Biên hiện nay) và là người rất hiếu thảo với cha mẹ, dòng họ, quê hương mình.
Anh Hoàng Văn Thành với nhà báo lão thành Hữu Thọ (nguồn Điện Biên Phủ online)
Ngày ngôi trường khánh thành, Ban Biên tập lại phân công tôi đưa hai gia đình tài trợ là anh Hưng – chị Thu và anh Khanh – chị Hương ra Điện Biên. Chúng tôi bay nối chuyến bay Sài Gòn – Hà Nội, Hà Nội – Điện Biên, sau đó được anh Thành tổ chức đưa đi bằng ô tô suốt nhiều giờ theo đường rừng núi hiểm trở mới đến được địa điểm xây trường.
Đây là vùng giáp biên giới, gần một đơn vị biên phòng đóng quân. Ngôi trường xinh xắn giữa rừng núi hoang vu và niềm vui của đại diện chính quyền địa phương, bà con và những học sinh người dân tộc H’Mông, Dao, Thái… đã làm các nhà tài trợ xúc động. Họ đã cảm ơn anh Thành cùng các cơ quan, đơn vị đã chung tay góp sức giúp số tiền tài trợ thành công trình nhiều ý nghĩa!
Trên đường trở về thị xã Điện Biên Phủ, dù trời sắp tối, anh Thành vẫn tranh thủ dẫn cả đoàn đến thăm những căn chòi lụp xụp được cất bằng tre và cây rừng, mái lợp cỏ tranh nằm ven con đường đất. Những căn chòi đó là “phòng trọ” của học sinh nghèo từ các bản vùng sâu ra tá túc.
Nhìn những đứa trẻ ốm yếu, xanh xao, mặt mũi lấm lem, quần áo xộc xệch rách rưới, sống với những túi ngô xay và chống lại cái rét vùng cao bằng những tấm chăn bông xơ xác, lủng từng mảng, nhiều người trong đoàn không kềm được nước mắt. Trên xe có thứ gì, họ lôi xuống tặng hết cho những đứa trẻ tội nghiệp.
Anh Thành đề xuất: “Nếu có ít tiền, tôi sẽ nhờ bộ đội biên phòng xin chính quyền cho xẻ gỗ, cất cho các cháu một dãy nhà gỗ lợp tole, nền xi măng”. Những nhà tài trợ đã đồng ý và tặng thêm 400 triệu đồng nữa để cất dãy nhà nội trú cho học sinh, đồng thời xây một trạm quân dân y phục vụ việc khám chữa bệnh cho bà con nghèo vùng biên giới.
Giữa hoàng hôn yên bình của núi rừng, anh Thành nhãy cẫng reo vui trước món quà từ thiện bất ngờ đó, làm các vị khách Sài Gòn càng thêm quý mến anh. Sau này vợ chồng anh Hưng – chị Thu, anh Khanh – chị Hương còn tài trợ (qua Báo CATP) hàng trăm triệu đồng để nhờ anh Thành mua mấy chục con bò tặng bà con nghèo Điện Biên làm vốn liếng, tặng bộ đội biên phòng 4 con để tăng gia sản xuất, cải thiện bữa ăn cho cán bộ, chiến sĩ…
Các nhà tài trợ đến thăm ngôi trường nghèo ở Điện Biên Đông.
Năm 2012, anh Hoàng Văn Thành đang là Tổng biên tập Báo Điện Biên Phủ, được cấp trên điều về làm Tổng biên tập Báo Tài nguyên và Môi trường. Anh về Hà Nội công tác nhưng vẫn tiếp tục vận động cho các chương trình từ thiện giúp đỡ bà con nghèo tỉnh Điện Biên. Tấm lòng và tinh thần trách nhiệm với dân nghèo của anh một lần nữa lay động nhiều người, và gia đình Phúc An (anh Hưng – chị Thu), gia đình Ngọc Sương (anh Khanh – chị Hương) đã tiếp tục ủng hộ xây thêm một trường học và 10 căn nhà tình thương…
Sau những lần lên Điện Biên được anh và các anh chị ở Báo Điện Biên Phủ tận tình giúp đỡ trong công tác từ thiện, chăm lo việc đi lại, ăn uống, nghỉ ngơi và giới thiệu cảnh quan, văn hóa, lịch sử của địa danh từng gây “chấn động địa cầu”; tôi cùng các nhà tài trợ rất ấn tượng, xúc động. Anh luôn dành những gì tốt nhất cho đoàn từ thiện từ Sài Gòn ra. Anh trở thành cầu nối rất nhân văn, thuyết phục để những nhà hảo tâm ở xa ngàn dặm cùng thương yêu, chia sẽ đến những phận đời khổ sở, lam lũ vùng rừng núi Tây Bắc. Anh đã làm đẹp thêm hình ảnh những người làm báo hết mình vì cộng đồng!
Ngôi trường do anh Hoàng Văn Thành cùng Báo CATP vận động tài trợ xây dựng mới ở Điện Biên Đông.
Nghe tin anh mất lúc gần nửa đêm, tôi ngồi bần thần nhớ từng kỷ niệm về người bạn quý suýt soát tuổi nhau. Nhớ những lần từ Hà Nội anh gọi thông báo tin vui: “Năm nay Long lại có giải nhé, chúc mừng Long!” (anh trong Hội đồng sơ khảo giải báo chí quốc gia). Nhớ món xôi Điện Biên anh làm quà cho các con tôi đựng trong bị cói mang về đến Sài Gòn vẫn còn nóng ấm, dẻo thơm.
Nhớ những lần gặp nhau ở Sài Gòn lúc vui, lúc buồn vì Báo CATP có loạt bài đăng về sai phạm một số đơn vị thuộc Bộ Tài nguyên và Môi trường – nơi anh đang công tác, làm anh rất khó xử! Nhớ cả lần điện thoại cuối cùng tôi hỏi thăm bệnh trạng của anh. Hôm ấy tôi lo, nhưng anh vẫn tỏ ra bản lĩnh, lạc quan… Từ đó tôi không dám gọi anh nữa vì sợ phải nhắc đến nỗi đau bệnh tật anh đang cố chống chọi… Không thể ra Hà Nội thắp nén nhang trong tang lễ của nhà báo Hoàng Văn Thành, tôi xin tiễn anh với ngậm ngùi thương tiếc!