(CAO) Ngày 30-6, Tòa án nhân dân tỉnh Cà Mau mở phiên tòa xét xử phúc thẩm vụ án mua dâm người chưa thành niên. Hội đồng xét xử tuyên phạt Tiêu Văn Luận (57 tuổi) tội mua dâm người chưa thành niên và Lâm Thị Châu (40 tuổi, cùng ngụ khóm 9, P.9, TP.Cà Mau, chủ quán Nhựt Duy) tội môi giới mại dâm, mỗi bị cáo 3 năm tù giam.
Theo cáo trạng của Viện kiểm sát, ngày 30-5-2015, Luận vào quán Nhựt Duy nhậu cùng một số người bạn do Q. (SN 2000) phục vụ bàn. Sau khi nhậu xong, Luận đề nghị Châu cho Q. đi bán dâm với giá 500.000 đồng. Châu đồng ý và hướng dẫn Luận đến nhà trọ Thanh Tiền, còn Châu chở Q. đến. Sau khi “xong việc”, Q. đưa Châu 400.000 đồng.
Đến ngày 2-6-2015, Luận nhậu xong với bạn ở quán lẩu dê. Kết thúc tiệc nhậu, Luận gọi điện thoại kêu Châu đưa Q. đến nhà trọ Thanh Tiền bán dâm giá 500.000 đồng.
Ngày 16-6-2015, bà X., mẹ Q. đến quán Nhựt Duy tìm con nhưng Châu không cho gặp mà kêu nhân viên quán hành hung. Bà X. tìm đến công an phường 9 nhờ giải cứu con gái.
Qua làm việc, ông Luận thừa nhận 2 lần mua dâm Q. Ngày 15-4-2016, TAND TP.Cà Mau mở phiên tòa xét xử sơ thẩm vụ án trên. Hội đồng xét xử cho rằng, ông Luận có bằng khen chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh, Châu là con của gia đình có thành tích kháng chiến. Từ đó, hai bị cáo bị phạt 3 năm tù treo, thời gian thử thách là 5 năm. Ngày 11-5-2016, Viện kiểm sát có kháng nghị cho rằng, TAND TP.Cà Mau cho 2 bị cáo hưởng án treo không đúng quy định của pháp luật. Để phục vụ cho công tác xét xử, TAND tỉnh bắt giam ông Luận.
Tại phiên xử phúc thẩm, bị cáo Luận không thừa nhận nội dung cáo trạng buộc tội mình, cho rằng có 2 lần vào nhà trọ với Q nhưng không mua dâm bởi không quan hệ tình dục nên cho bị hại ra về. Lần thứ 2, bị cáo gọi Q. đến thông qua bà Châu, nhưng cũng chỉ ôm ấp rồi đưa 500.000 đồng rồi cho ra về.
Hai bị cáo Châu và Luận tại tòa
Lý giải về việc đưa tiền cho Q., Luận giải thích: “Cả hai lần đưa Q. 500.000 đồng bị cáo chỉ cho chớ không trả tiền mua dâm vì thấy nạn nhân nghèo khổ. Bị cáo còn hai lần cho Q. mượn điện thoại gọi về gia đình thông báo việc bị bà Châu ép bán dâm. Mục đích của bị cáo là muốn giúp Q. thoát khỏi cảnh bị ép buộc”.
Giải thích với tòa không quan hệ tình dục nhưng tại vì sao biên bản làm việc với công an lại thừa nhận có quan hệ, chủ khách sạn khẳng định mình không có khai trong biên bản nội dung này và chưa lần nào thừa nhận hành vi mua dâm.
Bị cáo Châu khai, Q. vào làm việc, bà chỉ mua quần áo cho mặc chứ không trả lương. Bị cáo không biết việc ông Luận yêu cầu đưa Q. đến nhà trọ. Sau hai lần bán dâm cho Luận, Q. đưa bà 650.000 đồng. Số tiền này, bà cho rằng bé gái trả tiền mua đồ trước đó chứ không phải thù lao môi giới mại dâm.
Theo HĐXX, án sơ thẩm áp dụng các tình tiết giảm nhẹ hình phạt đối với hai bị cáo là không đúng với quy định, chưa tương xứng với mức độ và hậu quả mà cả hai gây ra. HĐXX chấp nhận kháng nghị của VKSND, tuyên phạt bị cáo Luận 3 năm tù về tội Mua dâm người chưa thành niên, bị cáo Châu nhận 3 năm tù tội Môi giới mại dâm.