Anh có thể cho biết cảm nhận của mình về khán giả khi mới bước vào nghề, lần đầu tiên đứng trước sân khấu. Anh đã bao giờ thay đổi cảm nhận của bản thân đối với khán giả? Và có lúc nào khán giả xử sự khiến anh chưa hài lòng? Khi đó anh xử trí ra sao?
Hãy tính thời điểm lần đầu tôi bước lên sân khấu chuyên nghiệp là từ sau khi tôi tốt nghiệp trường sân khấu. Đó là khoảng năm 1982, thời hoàng kim của sân khấu sàn diễn với nhiều thật nhiều những tác phẩm sân khấu mang tính nghệ thuật cao về nội dung và hình thức trình diễn, những sản phẩm văn hóa tử tế đầy tự trọng của người nghệ sỹ.
Lúc đó, dù là nghệ sỹ lão thành hay diễn viên trẻ, mỗi khi bước ra sân khấu thì ai cũng hồi hộp và thận trọng trong từng chi tiết diễn xuất, lời thoại, ca ngâm,… mọi thứ đều là lao động thật sự cật lực, ca diễn thật chứ không hát nhép, chiêu trò,...
Bước ra sân khấu là cảm giác giống như mình bước vào lễ đường cầu nguyện, không đơn giản chỉ là diễn cho khán giả mà còn là diễn cho các vị Thánh Tổ của mình xem, đó là một công việc thiêng liêng chứ không đơn thuần là giải trí. Ngay cả khán giả thời đó cũng rất quí thương và trân trọng đúng mực nghệ sỹ chúng tôi, chứ không đánh giá chúng tôi như "phường con hát rẻ rúng", theo cách nghĩ lạc hậu mông muội của thời phong kiến xa xưa!
Bởi vậy mà chúng tôi cũng trân trọng đúng mực, tương quan khán giả của mình, như một cách thọ ơn thì phải trả ơn: “Khán giả nuôi sống mình mà?”. Đã bước ra sân khấu là phải vắt kiệt sức, vậy thôi! Vì khi diễn sai, diễn bậy thì khán giả sẽ phật lòng, sẽ không ủng hộ nữa, thì khổ chứ?
Nhưng ở đời đâu phải lúc nào cũng hoàn hảo, cũng như ý mình! Nghệ sĩ có người hay người dở, khán giả cũng có khác nhau về trình độ thưởng thức vì kiến thức cũng chênh lệch không giống nhau. Muốn làm nghệ thuật lý tưởng thì nghệ sĩ cũng ao ước có những khán giả lý tưởng.
Thời tôi còn là diễn viên tại sân khấu 5B Võ Văn Tần, tôi đã từng chứng kiến một đàn anh của tôi đang diễn mà dưới hàng ghế người xem có một nữ khán giả cứ để điện thoại di động của cô réo inh ỏi liên tục. Bao nhiêu người ngồi xung quanh chặc lưỡi ra hiệu cho cô giữ trật tự nhưng cô vẫn thản nhiên lấy điện thoại ra và trả lời cuộc gọi như chỗ không người, như không gian nơi đó chỉ có mỗi mình cô và người đối thoại bên kia đầu dây!
Ông anh đồng nghiệp của tôi phải ngưng ngang phần diễn xuất của mình lại và chỉ thẳng vào cô gái nói luôn: "Yêu cầu chị tắt ngay máy điện thoại của chị thì chúng tôi mới diễn tiếp, còn không thì mời chị đi ra ngoài để cho quí khán giả khác xem vở kịch của chúng tôi!".
Nói thật là tôi thì tôi không đủ bản lĩnh để làm như anh, nhưng tôi tán thành cách phản ứng của anh như vậy. Đôi khi nghệ sĩ chúng tôi cũng biết phẫn nộ khi thấy lao động của mình không dược tôn trọng và cần phải tỏ thái độ chứ không phải chỉ có nhẫn nhịn rồi về nhà buồn một mình, như vậy là không công bằng với chúng tôi.
Khán giả luôn nghiêm khắc và đòi hỏi nghệ sĩ phải tôn trọng họ qua sản phẩm của mình thì nghệ sĩ chúng tôi cũng vậy, cũng cần mình được trân trọng đúng mực, văn minh.