Vũ Hán và 9 triệu nỗi đau (kỳ cuối)

Thứ Ba, 03/03/2020 15:40

|

TINH THẦN THÉP GIỮA TÂM DỊCH

Xiao Jinsong bày tỏ: "Nỗi buồn là quyền của chúng tôi và đó là sự giải phóng cảm xúc của việc chữa lành chấn thương tâm lý. Chúng tôi phải học cách thể hiện cảm xúc bình thường như mọi người, ngay cả khi chúng tôi nghĩ rằng đó là những cảm xúc tiêu cực. Hãy để nó bộc lộ ra, nó thực sự có ý nghĩa".

Tối 6-2, nhận được tin về cái chết của BS Lý Văn Lượng, đồng nghiệp của Xiao Jinsong hoàn toàn im lặng. Khi các thành viên của nhóm hướng dẫn tâm lý hỏi "Giờ phải làm sao ạ?", Xiao Jinsong trả lời: "Đau buồn là điều đương nhiên, nhưng hãy để chúng ta trút giận" và im lặng cũng là một cách để các BS trút giận, vì theo Xiao thì "chúng tôi là nhân viên YT, nên không muốn ảnh hưởng đến nhiều người".

Trong dịch SARS năm 2003, một BN nam gần 50 tuổi đã treo cổ tự tử trong phòng tắm sau khi BV đóng cửa. "Mọi người có thể tự tử nếu họ quá tuyệt vọng hoặc họ có thể sử dụng một loại "mặc khải kịp thời" để bảo vệ chống lại cảm giác tuyệt vọng này", Yu Lingna - một cố vấn tâm lý - giải thích.

Chiều 30-1, giám đốc bộ phận nhiễm trùng của 1 BV yêu cầu Xiao Jinsong giúp đỡ, vì một BN đã hét lên rằng mình sẽ tự tử. Xiao Jinsong mặc quần áo bảo hộ và bước vào phòng cấp cứu. Bệnh nhân bị kích động đến nỗi cô phải đánh vật với mũi tiêm khiến cánh tay sưng lên. Không biết mình bị bệnh và đã lây cho bố mẹ, chồng lẫn đứa con 6 tháng tuổi, BN cảm thấy mình là tội nhân và cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Xiao Jinsong động viên cô: "Bạn không phải tội nhân... Dù bạn là người truyền bệnh nhưng thực ra chúng ta đều là nạn nhân của dịch bệnh này". Mặc dù vậy, Xiao Jinsong cũng than thở rằng "có quá nhiều người nhiễm bệnh đã bị gia đình đổ lỗi và cảm giác tội lỗi có thể gây khó khăn cho việc chữa lành chấn thương tâm lý".

Một khi người thân được chẩn đoán mắc Covid-19, các thành viên trong gia đình muốn tiếp cận nhưng không dám đến gần. Nỗi đau này có thể là chấn thương tâm lý đặc biệt đối với các bệnh truyền nhiễm cộng đồng và nó có thể diễn biến rất phức tạp. Pan Lan nhận được nhiều lời kêu cứu của các BN trong khu cách ly, khi họ gào lên, khóc lóc và hét lớn: "Tôi không muốn sống!".

Mặc dù BV đã phát tài liệu để giải quyết các vấn đề tâm lý, nhưng nó không hữu ích trong các tình huống khẩn cấp. "Bạn có nghĩ ai đó đang trong tâm trạng thất thường có cần xem tài liệu làm gì không?", Pan đặt câu hỏi. Pan hướng dẫn BS nắm tay BN và động viên rằng: "Chúng ta sẽ đứng lên và vượt qua. Hãy nghĩ về họ như những người bình thường, đừng coi họ là BN" - Pan chia sẻ - "Câu này sẽ hữu ích hơn bất kỳ phương pháp và kỹ năng nào".

Nằm trong tâm dịch, sự sống và cái chết cũng không còn ý nghĩa nữa. Một luật sư mất cha ở tuổi 70. Trước khi qua đời, cha của anh được xe cứu thương đưa đến nhiều BV, nhưng không có giường nằm, ông đành tìm chỗ khám và tiêm thuốc. Hai ngày sau ông lại được đưa đến nơi khác và tiêm loại thuốc khác, những việc làm cần thiết tối thiểu cho 1 BN nhiễm Covid-19 lúc này không còn nữa.

Trong giai đoạn đặc biệt khó khăn này, thi thể không thể để trong nhà tang lễ, mà phải được hỏa táng tại chỗ và điều ấy sẽ để lại chấn thương sâu sắc cho nhiều gia đình. Điều đau đớn nhất là những người này có thể bị trầm cảm sau chấn thương dẫn đến nguy cơ tự tử. Một cặp vợ chồng trẻ có 2 con sinh đôi mười tuổi và người chồng đã chết vì Covid-19, cô vợ tự nhốt mình sau cánh cửa đóng kín và không trả lời bất kỳ cuộc gọi nào từ người thân hoặc bạn bè. Khi Hội trưởng Hội phụ nữ tìm đến nhờ giúp đỡ, Xi Quin đã trả lời: "Chứng tự kỷ của cô ấy bây giờ là sự bảo vệ tốt nhất cho bản thân. Hãy gửi các loại thực phẩm tới và nên để cô ấy ở lại thế giới của mình một thời gian".

Với một số người, mọi nếp sống của họ đều thay đổi, chẳng thiết gì nữa và cảm thấy mình không còn là "người bình thường". Nhà văn Nga Tolstoy từng viết "Cuộc sống đặt cái chết đằng sau tâm trí của bạn và rằng bạn luôn nhận thức được cuộc sống mà mọi người đang tiến tới cái chết, là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau".

Bên trong một bệnh viện dã chiến ở Vũ Hán

TÌNH NGƯỜI TRONG "BÃO" VIRUS

Vì yêu cầu giúp đỡ trực tuyến, một phóng viên đã phỏng vấn Zhang Zihuan, người sống trong tâm dịch ở Vũ Hán, hỏi liệu cô có cần giúp đỡ không và nhận được câu trả lời: "Tôi hy vọng bạn quan tâm nhiều hơn đến những người cần hơn - những người không thể truy cập internet, chẳng có mối quan hệ, không xe hơi, nhà cửa, chẳng có người thân và không có gì bảo đảm. Họ sẽ làm gì?".

Bất cứ khi nào Zhang Zizhen chia sẻ nỗi đau với người dân Vũ Hán trên Weibo, một người nào đó lại tranh luận, buộc tội cô lan truyền sự hoảng loạn. "Nó dường như đã phá vỡ giấc mơ của ai đó. Nếu tôi không nói ra, liệu những người đó có chết vì điều gì không?" - cô giãi bày - "Họ dường như không phải BN hay người bình thường, mà là nguồn gốc của sự hoảng loạn. Đó là những người tôi đi qua mỗi ngày, những người xếp hàng mua trà sữa, những người đang mua thực phẩm và bây giờ chúng tôi, họ, đã trở thành nạn nhân của thảm họa".

Ngày 15-2, trận tuyết đã rơi dày ở Vũ Hán, với những bông tuyết phủ kín các con đường vắng và những chiếc xe không người lái dài dặc. Như bình thường, Li Quin sẽ rất hạnh phúc vì có thể đến Meiyuan để thưởng tuyết, nhưng giờ đây cô phải trực ở nhà để trả lời đường dây trợ giúp với nỗi lo thường trực rằng, cảnh sát và nhân viên làm nhiệm vụ đang phải chịu đựng cái rét cắt da cắt thịt.

Cuối cùng Zhang Menglin, có mẹ phải nhập viện điều trị, cũng bình tĩnh lại. Cách cô cầu nguyện cho định mệnh của mình là "làm việc thiện" và nhiều tình nguyện viên đã giúp đỡ cô. Cô dự định chờ 14 ngày để hoàn thành việc cách ly trước khi đăng ký giao thức ăn cho người già.

"Họ bắt đầu hiểu rằng những khoảnh khắc của cái chết đe dọa tất cả mọi người..." - Tolstoy viết - "Họ cũng bắt đầu hiểu rằng bệnh tật khó thể tách khỏi đời sống của con người. Ngược lại, nó cũng tạo cơ hội cho con người yêu thương nhau".

Wang Jing luôn mô tả Vũ Hán xinh đẹp như thế nào để an ủi các BN qua đường dây nóng. Cô mời người ngoài đến ngắm hoa anh đào của Đại học Vũ Hán sau đại dịch đồng thời động viên người dân thành phố mình rằng: "Chúng ta hãy gặp nhau trên con đường xanh ở hồ Đông khi hoa mùa xuân nở và trên Tháp Cầu Vàng".

Tất cả những nhà tư vấn tâm lý đều biết rằng dịch bệnh rồi sẽ chấm dứt, nhưng sự bình yên ở người Vũ Hán không biết khi nào sẽ đến?

Vũ Hán và 9 triệu nỗi đau (kỳ 1)
 

Bình luận (0)

Lên đầu trang