(CAO) Di chứng từ cơn sốt cao khiến cháu Lương Trung Chính (SN 2009) bị co quắp chân tay, nằm liệt một chỗ không thể đi lại, mọi sinh họat cá nhân đều phụ thuộc người khác.
Dẫu vậy, Chính vẫn đau đáu giấc mơ được đi học trong ánh mắt sáng ngời hy vọng. Thỉnh thoảng mẹ Chính lại phải “giải cơn nghiện học chữ” của con bằng cách mang con đến trường, cho Chính ở ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong lớp học.
Nói về ước mơ được đi học của con, chị Quách Thị Thơ (mẹ Chính, ngụ thôn 13, xã Cán Khê, huyện Như Thanh, tỉnh Thanh Hóa) không giấu nổi những giọt nước mắt lăn dài.
Chị kể: “Nhà ven đường, hôm nào cũng thế, hễ thấy mấy đứa trẻ trong xóm đi học qua nhà là Chính nó lại đòi đi học theo các bạn. Nhưng khổ nỗi, chân tay cháu thì co quắp, cơ thể thì quặt quẹo ốm đau thế này, sinh hoạt cá nhân không thể làm chủ thì làm sao tôi có thể cho cháu đến lớp được.
Những lúc như thế tôi chỉ ước có cách nào đó cho con tôi phát triển bình thường như bao đứa trẻ khác, có đánh đổi cả tính mạng của mình tôi cũng chấp nhận hết.”
Chị Thơ cho biết thêm sau khi sinh, Chính bình thường như bao đứa trẻ khác. Tiếng khóc chào đời của đứa con trai đầu khiến cả gia đình vỡ òa trong niềm vui hạnh phúc. Nhưng niềm vui ấy chưa kéo dài được bao lâu thì Chính bị một cơn sốt cao. Di chứng của cơn sốt khiến Chính cứ ốm quặt quẹo.
Thế rồi càng ngày chân tay Chính càng nhỏ lại, teo tóp như que củi khô mà không phát triển thêm được. Đến nay đã 10 tuổi nhưng Chính không thể đứng lên hay đi lại như những đứa trẻ bình thường, cả ngày chỉ nằm một chỗ.
Chỉ vào những vết sẹo ken kín đầu gối, khửu tay của Chính, bà Nguyễn Thị Phượng (SN 1953) – bà nội của em cho biết: “Cơ thể không phát triển nhưng đầu nó tỉnh táo lắm. Ngày nào nó cũng muốn đứng dậy để tập đi, khổ nỗi cứ đứng lên là ngã, tôi thì già yếu không đỡ nổi, nhiều lúc thấy chân tay cháu tóe máu thương lắm nhưng không biết làm thế nào để giúp cho cháu biết đi”.
Ước mơ được đi học của em Chính vẫn còn dang dở
Mong muốn chữa khỏi căn bệnh teo cơ cửa con, để con trai có thể phát triển bình thường như bao đứa trẻ khác, gia đình chị Thơ đưa con trai đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác. Các bác sĩ cho biết bệnh của Chính có thể tiến triển tốt sau khi tiến hành phẫu thuật và tập luyện phục hồi chức năng trong thời gian dài.
“Các bác sĩ bảo bệnh của cháu cần được các chuyên gia nước ngoài khám rồi phẫu thuật. Sau đó đưa cháu đi phục hồi chức năng. Nếu không làm sớm bệnh của cháu sẽ ngày một nặng hơn và có khả năng sẽ bị liệt hoàn toàn, chỉ nằm một chỗ mà thôi. Biện pháp chữa trị hiện tại cũng chỉ tạm thời là uống thuốc tây để cháu bớt bị co giật mỗi khi thời tiết thay đổi.” – chị Thơ nói trong nước mắt.
Tuy nhiên, hoàn cảnh gia đình chị Thơ lại vô cùng khó khăn nên không có khả năng đưa con đi chữa trị như yêu cầu của bác sĩ. Đó là điều khiến vợ chồng chị khổ tâm nhất khi hàng ngày cứ nhìn con dần quặt quẹo đi trong nỗ lực chăm sóc của cả nhà.
Nhà chị Thơ thuộc diện hộ nghèo, sinh sống tại xã miền núi, đời sống gia đình nhìn vào mấy sào ruộng nên chỉ đủ ăn qua ngày. Con cái ốm đau, chi phí tiền thuốc cho con, lại phải phân công mất một người thường xuyên túc trực ở bên chăm sóc Chính nên kinh tế gia đình không phát triển lên được.
Gần đây, anh Lương Văn Công đã quyết định đi Hà Nội làm nghề phụ hồ để hàng tháng có tiền gửi về cho vợ chăm sóc, mua thuốc chữa bệnh cho con trai.
Anh Công đi làm xa, mẹ anh là bà Nguyễn Thị Phượng (SN 1953) chuyển sang ở hẳn với con dâu để chăm sóc cháu nội, giúp chị Thơ có thời gian làm công việc đồng ruộng. Hai cánh tay nhăn nheo tuổi già của bà Phượng lại đầy rẫy thêm những vết sẹo do đứa cháu nội ốm đau gây ra.
Bà Phượng bảo: “Những hôm thời tiết thay đổi là thằng Chính la hét, vật lộn. Sợ cháu bị thương khi lao đầu vào tường hoặc rơi trên giường xuống đất tôi ôm lấy nó thì nó cắn tôi rồi cấu xé điên cuồng. Nhà lúc này chỉ có hai bà cháu, thả cháu ra thì nó gặp tai nạn nên đành cắn răng chịu đựng chứ biết làm sao được.”
Chị Thơ cho biết chỉ những khi thời tiết thay đổi, bệnh tình phát tác khiến trong người cảm thấy khó chịu Chính mới quấy phá. Những ngày bình thường Chính ngoan và nghe lời mẹ và bà. Khát khao của em là được đi học như những đứa bạn cùng trang lứa trong xóm. Thỉnh thoảng, chị Thơ lại bế con trai đến trường học, để Chính bên ngoài của sổ nhìn vào trong lớp cho con đỡ “thèm học chữ” rồi bế con trở về nhà trong nỗi xót xa, khổ tâm của người mẹ.
Gia cảnh của chị Thơ - em Chính đang rất khó khăn, mong các tấm lòng hảo tâm giúp đỡ gia đình chị Thơ chữa bệnh. Mọi giúp đỡ xin gửi về: Lương Văn Công (bố cháu Chính) – thôn 13, xã Cán Khê, huyện Như Thanh, tỉnh Thanh Hóa, SĐT: 0353 589 396.