Trinh sát kể chuyện:

Cú đá “kỷ niệm”

Thứ Hai, 22/04/2019 16:03

|

(CAO) Hàng năm, cứ vào ngày 8-4 là các cựu trinh sát SBC Phòng CSHS và các quận, huyện họp mặt, cùng nhau ôn lại những kỷ niệm vui buồn trong những tháng ngày đấu tranh gian khổ, hiểm nguy với bọn tội phạm để giữ gìn cuộc sống bình yên cho người dân. Tại cuộc họp mặt năm nay, chúng tôi được nghe nhiều câu chuyện vui buồn nghề SBC của các anh.

Lần trong ký úc, cựu trinh sát Huỳnh Văn Diên cho biết, ngày ấy anh em sống chết có nhau, đi công tác xa về lương mình anh em nhận tiêu xài hết cũng chẳng ai trách móc, giận hờn.

Còn với tội phạm, có lúc tiêu chuẩn gạo, đường, sữa của mình cũng bớt phần đem cho người thân của họ, giúp họ nhận thức được hành vi sai trái mà sám hối, hoàn lương. Câu chuyện của Đội phó Đội CHSH Công an quận 1 Lê Trình là một điển hình.

Nắng tháng tư mát dịu, Lê Trình chợt thiếp đi trên ghế vì suốt đêm theo dấu bọn cướp. Bỗng người chiến sĩ trực ban gọi: “Anh Trình, anh Trình, có người đến tặng hoa cho anh kìa”. Lê Trình vừa sửa soạn lại tư thế thì một cặp vợ chồng trẻ bồng đứa bé chừng một tuổi bước vào với bó hoa tươi trên tay.

Sáu Thọt, Lê Trình thầm kêu lên. Anh mời cả hai ngồi và nói lời cảm ơn, sau khi nhận bó hoa tươi từ tay cô gái.

- Dạ, thưa anh, hôm nay là ngày sinh nhật đứa con đầu lòng của vợ chồng em. Vào những ngày này năm trước, anh đã bí mật tha cho em... - Sáu Thọt cất lời.

- Làm sao đêm hôm đó anh biết tôi tha cho anh?

- Biết chứ anh, em đã quen những tiếng động của côn trùng quanh căn chòi thì tiếng bước chân của anh làm sao em không biết. Rồi những hộp sữa, ký đường tiêu chuẩn hằng tháng của anh mà vợ em cứ úp mở là của người quen gửi tặng, làm sao qua mắt em được. Làm gì có người quen nào biết vợ chồng em ở đây mà tặng. Chỉ có anh thôi. Anh không cho vợ em nói rõ anh là ai nên em nghĩ anh thử thách em, không gây áp lực, mà để em hoàn toàn tự nguyện.

- Thế à, tôi không ngờ là vậy - Lê Trình cười giòn - Thôi không nhắc chuyện xưa nữa, giờ cô cậu thế nào? Có nhà cửa ổn định chưa?

- Dạ vẫn căn chòi ấy nhưng được sửa chữa khang trang, sạch đẹp, có lẽ là chốn lâu dài của vợ chồng em anh à.

- Chà, cậu bé dễ thương quá, lớn lên chắc giỏi giang lắm đây! Lê Trình xoa trán em bé.

Lê Trình nhớ lại... Buổi chiều, khu vực Cầu Hàn (quận 4) nhộn nhịp với hàng chục thuyền của thương lái chở trái cây từ các tỉnh miền Tây lên cập bến, tranh nhau mua bán thật rôm rả.

Ngồi lẩn khuất trong đám đông, Đội phó Lê Trình chăm chú quan sát mục tiêu. Đó là gã đàn ông có khuôn mặt rắn rỏi đen chì đang lúi húi thu dọn đồ nghề. Tuy xa vắng khá lâu nhưng trông bộ dạng khập khiễng, chậm chạp của gã (Sáu Thọt - một đối tượng hình sự) cũng không khác mấy. Ngoài trách nhiệm phải truy bắt Sáu Thọt, với riêng Lê Trình, gã còn món nợ phải trả, đó là cú đá vào ngực anh đau nhói. Sáu Thọt đã thoát hiểm sau cú đá trời giáng ấy.

Ngày đó, Sáu Thọt cầm đầu bọn chuyên lấy cắp tài sản Nhà nước dọc theo tuyến hành lang cảng Sài Gòn. Hàng đêm, chúng phục kích gần cầu Khánh Hội, đu người lên xe tải dùng móc sắt tuôn hàng tạ gạo, bột mì, phân bón xuống đường; có khi còn quăng cả bao lương thực xuống đất cho đồng bọn tẩu tán. Giới lái xe cấp báo công an hoặc có phản ứng, lập tức được nhận ngay những đòn thù của “đại ca” Sáu Thọt.

Đội Cảnh sát hình sự phải mất 2 tuần theo dõi, mới lần ra hang ổ của băng trộm. Mẻ lưới được tung ra khá bất ngờ, 7 tên đàn em của Sáu Thọt bị bắt gọn. Trận đánh sẽ đạt kết quả trọn vẹn, nếu như lần đó Lê Trình không chủ quan xem thường Sáu Thọt.

Bị công an bao vây, Sáu Thọt rút êm về ổ, nhưng gã không ngờ anh Trình đã đợi sẵn. Trong tình thế trước mặt đối diện công an, bên hông là ao rau muống, Sáu Thọt đóng kịch ngoan ngoãn như con cừu non, đưa hai tay khỏi đầu.

Ngay thời điểm ấy, Lê Trình chỉ cần động tác móc còng vào tay Sáu Thọt dắt gã về trại giam là xong chuyện. Nhưng bất ngờ, Sáu Thọt rùng mình xoay chân. Trình cảm thấy ngực đau nhói. Cú đá của Sáu Thọt đã đẩy Trình té nhào xuống ao rau muống. Anh lên được bờ thì Sáu Thọt đã mất dạng.

Mấy hôm sau, khi hỏi cung bọn đàn em Sáu Thọt, Trình mới giật mình nhận ra sự khinh suất khi đứng trước tên tội phạm nhị đẳng huyền đai thái cực đạo.

Để sổng Sáu Thọt, Lê Trình nghiêm túc nhận khuyết điểm trước chỉ huy và đồng đội, anh tự nhủ phải trả cho kỳ được “món nợ” bất ngờ này. Nhưng bẵng đi thời gian dài, dù Trình đã cất công truy lùng Sáu Thọt nhiều nơi nhưng vô vọng. Bất ngờ vào một chiều hoàng hôn, Trình lại đụng mặt gã ở vùng đất ngoại thành. Trong lớp áo của người thợ vá xe dạo, phải chăng Sáu Thọt đang điều nghiên điểm “ăn hàng” nào đó quanh khu vực trước khi hành động? - Lê Trình thầm nghĩ.

Luồng suy nghĩ của Trình bị cắt ngang khi nhìn thấy Sáu Thọt xách thùng đồ nghề lê bước. Trình Quyết định bám theo hắn đến tận hang ổ, để từ đó gọi thêm lực lượng chi viện hốt trọn băng của gã. Sáu Thọt chậm chạp cất bước, lát sau gã tấp vào quán phở, bụng Trình cồn cào nhưng chỉ dám đứng từ xa ngó vào. Sáu Thọt rời quán, trên tay gã có thêm cái cà men không đậy nắp.

Nắng chiều đã lịm tắt. Trình rùng mình khi bước chân Sáu Thọt dẫn anh qua con đường hun hút vào nghĩa trang. Trước mắt Trình là một cái chòi. Sáu Thọt đã mất hút trong đó. Trình nhủ thầm: “À, thì ra đây là sào huyệt của Sáu Thọt, lần này gã có chạy đằng trời!”. Lập tức Trình rút khẩu Colt 45, mở khóa an toàn, thận trọng áp sát vách căn chòi. Bên trong tiếng Sáu Thọt vang lên rõ mồn một:

- Phở còn nóng, em ăn đi cho mau lại sức.

Một giọng yếu ớt của phụ nữ cất lên:

- Em đỡ nhiều rồi, chỉ tội thằng cu Tí thiếu sữa mẹ nên khóc hoài, nó vừa ngủ thì anh về tới. Mà anh Sáu nè, anh làm lụng cực nhọc được bao nhiêu tiền lại mua thứ đồ ăn mắc mỏ này, lần sau em không dám ăn nữa đâu!

Sáu Thọt trấn an:

- Em yên tâm đi, anh báo cho em tin vui: hồi sáng này công an xã đưa giấy mời anh mai lên ủy ban. Họ thấy mình cực khổ lại chí thú làm ăn nên xét cho vay vốn. Tuần sau, mình có được chiếc xích lô, có nó gia đình sẽ bớt khổ!

Lê Trình hoàn toàn hụt hẫng, không tin vào tai mình! Sào huyệt của Sáu Thọt lại là một gia đình êm ấm này ư? Sáu Thọt đã hoàn lương, Trình không thể ngăn cản con đường tốt đẹp mà Sáu Thọt đã chọn sau cái ngày anh ta tẩu thoát. Cú đá của Sáu Thọt “tặng” cho Trình ngày ấy có thể hiểu “ngộ biến” anh ta phải “tùng quyền”. Lê Trình sẵn sàng bỏ qua cú đá đau ấy để cho Sáu Thọt đổi đời.

Và anh cũng nghĩ ngay đến bản báo cáo “có hậu” của mình trước Ban chỉ huy. “Món nợ” năm xưa xem như chấm dứt. Lê Trình cất súng vào người rón rén lui bước.

Bình luận (0)

Lên đầu trang