(CAO) Giữa Sài Gòn trời nắng nóng như đổ lửa, bóng dáng những người lao động nghèo vẫn quần quật mưu sinh. Với họ, tiền công lao động quan trọng hơn chuyện lo sợ tia cực tím trong ánh nắng có thể gây ung thư.
Chỉ lo ngất xỉu vì say nắng
Mới 9 giờ sáng, mặt trời như đứng bóng, không một cơn gió mát. Trên mặt đường nhựa, hơi nóng bốc lên phừng phực. Bà Lê Thị Cam (71 tuổi, quê Vũng Tàu) mặt mày hốc hác, đứng lặng im bên bóng cây. Gần hai chục năm nay, bà chọn con đường Phạm Văn Đồng, đoạn qua địa bàn quận Thủ Đức làm nơi bán vé số.
Bà Cam nói: "Đứng dưới bóng cây vẫn cảm thấy nóng bức"
“Nhiều năm ở Sài Gòn, năm nay tôi mới thấy trời nắng nóng, oi bức như muốn vắt kiệt sức người ta” bà Cam than thở.
Nắng nên người đi trên đường thưa vắng hơn. Người ta muốn về nhà hoặc đến nơi làm việc sớm hơn để trốn nắng. Nắng quá nên người ta cũng ngại dừng xe mua giùm bà Cam tấm vé số. Vậy là, khác với mọi ngày, bà Cam phải di chuyển chiếc xe cùng bọc vé số đi hết nẻo đường này đến đoạn đường khác. Hai tay bà vẫy vẫy gọi mời khách mua.
Bất chấp cái nắng, người lao động vẫn bươn chải kiếm sống ngoài đường
Bà Cam tâm sự: “Sáng ra khỏi nhà trọ là chuẩn bị trong chiếc giỏ chai nước to, giờ chưa đến trưa mà uống hết rồi, khát quá. Ở Sài Gòn, mùa mưa thì mát mẻ nhưng lo cây gãy đổ, nghề mình lại hay chọn gốc cây làm nơi bán mua. Còn mùa nóng thế này thì sợ tuổi già sức yếu, cày mặt giữa đường rồi say nắng, ngã lăn ra. Xe cộ lại đông đúc như châu chấu, sống chết mong manh”.
Rơi từ cao trình vì nắng
Những ngày này, có đi lại trên đường lúc giữa trưa mới cảm nhận rõ cái nắng khó chịu đến mức nào. Nắng mà không có gió, nắng kèm theo cái bụi cùng khói xe cộ đông nghịt. Lại cầu mong một mùa mưa đến thật sớm!
Người đi đường cũng khôn khéo “ngụy trạng” cho mình đủ kiểu, nào áo, váy chống nắng, kín mát, kem thoa da chống tia cực tím… Nhưng đâu đó bên các công trình cao, người dân lao động nghèo ở tứ xứ vẫn cởi… trần trùng trục, xây dựng cho thành phố cao đẹp lên.
Cơn say nắng là nỗi ám ảnh với thợ hồ, thợ khoan cắt bê tông ở công trình
Lam (19 tuổi, quê Bến Tre) làm công nhân xây dựng ở Linh Xuân (quận Thủ Đức) vẫn cười tươi bên những giọt mồ hôi đang chảy ròng. Lam nói “nắng đen da thôi, công việc thì vẫn phải làm, chỉ sợ không có đủ nước đá mà uống cho đã khát”.
Cũng như bao thanh niên khác ở miền quê nghèo, Lam lên thành phố, xin làm công trình, cuối tháng gửi tiền về quê cho ba mẹ. Đợi có ít vốn sẽ kiếm nghề đỡ vất vả hơn, Lam hy vọng thế. Lam cho biết, một ngày làm tiền công 150.000 đồng, chưa kể ăn uống. Mấy hôm nay, trời nắng quá nên chủ thầu hối thúc làm việc năng suất, cuối tuần thưởng mỗi người dăm ba chục ngàn động viên.
Thời tiết khắc nghiệt, chủ thầu thường thưởng chút tiền nhỏ cho người lao động
Làm nghề xây dựng, cheo leo giữa giàn giáo, chênh vênh bên cao trình. Cái lo sợ lớn nhất đối với Lam và những bạn nghề vẫn là cơn say nắng bất chợt. “Đã có vụ một thợ xây đang trét vữa thì say nắng, rơi tự do trên cao xuống đất. May rơi trúng giàn giáo rồi lăn xuống đất, không thì cũng vong mạng rồi” Lam kể.